Kể chuyện tiếng Anh nơi xứ người

Hồi ở Việt Nam, làm việc chung với mấy bạn nước ngoài, nói chuyện phà phà cứ tưởng mình ngon. Cho đến một hôm đẹp trời đi uống bia với bạn Collin, bạn cho biết rằng tại tao qua nước mày nên phải chỉnh giọng nói lại cho nó chậm rãi, ít nuốt từ và ít dùng tiếng lóng để dễ giao tiếp, chứ tiếng Anh gốc của tao không dễ nghe vậy đâu (quê bản ở Louisiana).

Nhưng mà bản nói nghe thì nghe vậy thôi, mình vẫn cứ nghĩ rằng tiếng Anh mình ngon, ta đây không những có thể giao tiếp được mà còn có thể present, debate bằng tiếng Anh, còn Singlish thì ôi thôi, mình coi bằng nửa con mắt.

Ta nói, ra đường chỉ biết nhìn dây điện…

Cho đến một ngày, vác vali qua Úc, đụng ngay cái giọng nặng ịch, nói thì như AK liên thanh. Buổi trưa đi mua đồ ăn xin thêm miếng nước mà nó cho thêm ¼ dĩa mì ăn muốn trẹo bảng họng (water/quarter). Rồi ngữ pháp, hồi xưa mình viết sai không ai nói gì (miễn sao mình viết nó hiểu được là nó vui rồi). Giờ mình qua xứ nó, nó không những đòi mình viết đúng mà còn phải viết hay. Ta nói, thời gian đầu bị tự kỷ hết sức, đi làm về chỉ ngồi quay mặt vô góc tường ngẫm nghĩ, bao nhiêu là tự cao kiêu ngạo bay sạch ráo.

Rồi cũng phải ráng (không ráng mần sao mà sống). Nhớ tới câu dạy của thánh hiền: “khi mình tự nhận mình ngu thì sẽ không còn ai nói mình ngu nữa”.

Thế là sinh hoạt công tác tư tưởng với đám làm chung, rằng tao là dân mới qua, tiếng Anh của tao cùi bắp lắm, tao hết sức là buồn nếu vì vậy mà làm ảnh hưởng tới công việc của chúng ta.

Hiệu quả hết sức! Tụi nó xúm lại an ủi:

  • Thằng thì: Đâu có, tao thấy tiếng Anh mày ngon mà.
  • Đứa thì: Mày còn biết được nhiều thứ tiếng chứ đời tao nhỏ lớn biết mỗi tiếng Anh.
  • Người thì: Yên tâm, có gì sai tao sẽ chỉ cho mày.

Kể từ đó tụi nó rất ư là siêng chỉ mình (không chỉ mình cũng níu quần níu áo bắt nó chỉ). Còn nhớ có thằng Dave siêng chỉ mình nhất, thỉnh thoảng đang ngồi làm việc nó lại quay qua: “Hieu, wanna stretch your leg a bit?”

Nghĩ bụng thằng này bộ khùng sao đang làm rủ đi kéo chân? Sau khi nó giải thích mới biết là nó rủ đi dạo cho giãn gân cốt (chủ yếu là đi xuống lobby mua cà phê).

Sau khi lên được chút chút, mình phát hiện được có một môi trường luyện tiếng Anh rất hiệu quả. Đó là trong bar.

Nói thêm chút là bar bên này như kiểu mấy quán cà phê ở VN, có bán đồ ăn, có mở nhạc hơi lớn chút nhưng không phải kiểu discotheque ầm ầm bên mình (cái đó bên này gọi là club). Bar ở Úc hơi ồn hơn bar ở Mỹ (ồn nên càng khó nghe), cộng thêm tiếng nhạc và đặc biệt là khi vô bar thì cha con nó xả toàn tiếng lóng và nói còn nhanh hơn cả AK, chưa kể là chủ đề joking của nó là những cái liên quan đến văn hoá của nó. Thời gian đầu đi bar với tụi nó mình chỉ… đứng cười (nghe còn không kịp làm sao mà nói chen vô nổi).

how-i-met

(Minh họa 1 cái bar điển hình, đố ai biết hình này từ đâu : )

Mình thì không thích đi bar lắm, nhưng xác định đó là môi trường luyện tốt, nên tụi nó rủ là mình đi (mỗi lần đi về mệt bở hơi tai như vừa đi thi Ielts). Mà kể tốt thiệt, ngồi với tụi nó vài tiếng trong bar ra đường cảm giác dân tình nói chậm hẳn đi. Kết luận đừng ngại đâm đầu vô chỗ khó, cực chút mà mau lên.

Nói chậm

Thời gian đầu mình có cái sai lầm là thấy tụi nó nói nhanh mình cũng ráng nói cho nhanh bằng tụi nó, nói một hồi thì lưỡi răng môi lẫn lộn. Kinh nghiệm rút ra là tụi nó nói nhanh kệ cha tụi nó, tới lượt mình thì cứ từ tốn, một hồi nó sẽ giảm tốc độ lại theo mình.

Lưu ý là cái này chỉ áp dụng cho công việc, khi nó cần lắng nghe ý kiến của mình, không áp dụng cho đi chơi vì khi đi chơi nó không có chờ mình nói. Lúc đó thì phải luyện bằng chiêu bên trên (đi bar học tiếng Anh).

Rồi, nói kịp tụi nó đã khó, joke còn khó bạo, những chủ đề tụi nó joke thì phải hiểu được văn hoá tụi nó mới thấy tức cười. Mình thường vô trường hợp cả lũ đang đứng giỡn hớt, tụi nó nói một câu xong phá ra cười, mình về tới văn phòng wiki mất nửa tiếng mới kịp cười.

 

15 comments On Kể chuyện tiếng Anh nơi xứ người

  • Ui em vừa đọc vừa bấm bụng cười ra nước mắt sao Anh lại có thể viết vừa thâm thúy vừa hài hước đến vậy. Câu chữ vẫn nhảy múa trong đầu với sự hài hước hóm hỉnh của Anh. Thật không ai không cười khi đọc câu chuyện lôi cuốn này của Anh…💚💚

    5
  • Em đọc được bài này đúng lúc cũng rơi vào cảnh “không những đòi mình viết đúng mà còn phải viết hay”, mỗi lần biên thư là phải đi coi văn mẫu, đọc rồi chọn ý, chọn từ, còn khổ hơn ngày xưa thi môn Văn của mình nữa 🙁 bài viết của anh rất dí dỏm, đọc xong tự dưng cũng thấy bớt hẳn cái “vật vã” vì tiếng anh. Lúc nào đó có thời gian, anh chia sẻ thêm kinh nghiệm và quá trình học tiếng anh cũng như các kiến thức chuyên môn và kỹ năng phục vụ công việc nữa nhé. Cảm ơn anh rất nhiều ạ

  • E cam on anh.

  • Rất cảm ơn anh. Hay quá, kinh nghiệm thực tế.

  • Cám ơn anh Hiếu nhé e biết blog này của a qua việc không đăng ký kịp workshop của UXMP . E vô facebook của 1 bạn đi trên group facebook và mò được tới đây haha . Đọc 1 đoạn ngắn mà cười rớt hàm :))

  • Em cảm ơn anh!

  • giọng văn hóm hỉnh, đang khuya đọc mà mắc cười quá, đau cả bụng. Với lại e cũng học được cách học tiếng anh nữa. thanks anh.

  • Bài viết hay quá anh ơi 🙂

  • Lần đầu tiên đọc bài viết của anh là trên link share fb của một người bạn. Lần theo dấu tìm về blog vẫn kiếm bài viết này đọc lại. Hi…Bài viết hay và từ kinh nghiệm thực tế nên rất dễ truyền cảm hứng.
    Anh mở lớp dạy T.Anh onl đi, em đăng ký ngay và liền.

    Cám ơn anh về các chia sẻ một lần nữa.

  • Cái này chắc em phải bắt trước a khi qua kia quá. 😀

    1
  • “tụi nó nói một câu xong phá ra cười, mình về tới văn phòng wiki mất nửa tiếng mới kịp cười.”…khà…khà…khà… cứ nhớ tới câu cuối ở bài viết này của Hiếu là Út cười muốn lộn ruột luôn…Hãy làm việc, học tập và mãi lạc quan thế nhé!

  • Đọc xong mắc cười quá nên mạn phép còm: hình từ “How I met your mother”. Em thích bộ film và đặc biệt là cái bar này lắm lắm!

    • Anh cũng thích phim này, xem nhẹ nhàng mà vui!

    • Minh

      rất thực tế và cuốn hút.
      Cười xong ngẫm lại mình thấy vô phương cứu chữa.

Trả lời cho Trang Bỏ trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật.

Site Footer