Ông cụ bên cầu Kinh

Chiều hôm nay ngồi dạo lòng vòng trên Facebook tình cờ bắt gặp bài này, bài viết về một ông cụ mà trước đây đã có lần tôi nhắc đến trong bài Thương lắm quê hương cơ cực.

Đọc đi đọc lại mãi, càng đọc càng thấy buồn và xót xa. Xót cho một cảnh đời – đã 80 tuổi mà vẫn phải bương chãi gió sương kiếm từng đồng bạc lẻ. Cứ tưởng tượng đó là người thân của mình mà thấy đau lòng.

Do bài viết chép lại từ Facebook chỉ ghi là sưu tầm nên không biết ai là tác giả. Xin phép tác giả được trích đăng lại, mong cho cụ sớm gặp được những điều tốt lành trong cuộc sống. Ai trong chúng ta có dịp đi ngang cầu Kinh, hãy dừng lại mua giúp cụ nải chuối hay cái bánh.

Ngoài trời lại đang mưa lớn, không biết cái bóng co ro của ông cụ có còn ngồi đó nữa không…

Ông cụ bên cầu Kinh

Tài sản mà ông sở hữu khi đi qua gần hết một kiếp người là thân già bệnh tật, người vợ bị tai biến mạch máu não, đứa con trai độc nhất bị tâm thần và những tháng ngày mưu sinh không mệt mỏi nơi đất khách…

Ông lão run rẩy cố mặc thêm chiếc quần dài. Trời cuối ngày se lạnh. Với thanh niên nam nữ, đây là thời tiết lý tưởng để dạo chơi, nhưng với sức của một người ngoài tám mươi, ông không chịu được.

Ông là Lê Văn Mười, 80 tuổi, nhà ngụ tại 14/5 ấp Hòa Long, xã Vĩnh Phú, huyện Thuận An, Bình Dương. Sáng sớm, khi đường phố Sài Gòn còn thưa tiếng xe, ông Mười đã lên đường lấy hàng trên chiếc xe đạp cũ kỹ. Hàng của ông là dăm ba nải chuối nhỏ, vài xâu bánh giò, bánh ít. Ông bảo, chuối là của Bến Tre đưa lên, bánh thì từ Long An, ông phải đi lấy hàng từ sớm, khi người ta vừa chuyển hàng lên, mới mong kiếm được chút tiền lời.

7 giờ sáng, ông đã có mặt tại một góc của chợ Tầm Vu để bắt đầu buổi chợ. 15 giờ chiều, ông Mười chuyển “địa bàn” lên mép cầu Kinh Thanh Đa (đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, quận Bình Thạnh) và ngồi thu lu bên dòng xe cộ đông đúc cho tới 23 giờ.

Đó là một ngày bận rộn như mọi ngày của ông lão. Quê ông ở Bình Dương, một mình lên Sài Gòn “kinh doanh” đã hai chục năm có lẻ. Anh con trai độc nhất của hai vợ chồng, sống cuộc đời bình thường được hai mươi mấy năm rồi trong một lần đi chơi bị đám thanh niên đánh chấn thương sọ não, tâm thần từ đấy.

Ông bảo: “Hai vợ chồng già có mỗi mụn con, bao nhiêu hy vọng đều đặt vào nó, mong tới ngày thấy con thành đạt trưởng thành, giờ thì khi nào tỉnh nó về ăn cơm, không thì lang thang đầu đường xó chợ, đau xót lắm”.

Vợ ông, bà Châu, cũng bị tai biến mạch máu não từ 7 năm nay. Kể từ lúc bà đau, số tiền bán mảnh vườn sau khi sửa sang ngôi nhà, còn lại định để dành lúc ngặt nghèo cũng ra đi. Ông bảo, mỗi khi trái gió trở trời, cơn đau hành hạ bà, muốn ở bên chăm sóc nhưng cũng chẳng làm được. Một mình mưu sinh nuôi hai người thân, tưởng chừng thân già như ông không thể cáng đáng nổi. Vậy mà đã hai mươi năm…

Ông bảo ông không ăn sáng, bởi “nhịn một nắm xôi là được một đồng đem về cho bà chữa bệnh”. Buổi trưa và tối nhiều người thương tình hay đem tới thức ăn đến cho. Suốt buổi trò chuyện, ông hay nhắc tới chú Hùng lái xe Đài truyền hình HTV, chú bán cháo trắng… Đó là những người ngày nào cũng giúp đỡ ông lão chuyện cơm nước.

Nhìn dáng ông gầy gò ngồi co ro bên thành cầu, ai cũng thương, nên “cửa hàng” ông tuy chỉ những món hàng thời vụ nhưng khá đông khách. Mua một nải chuối, khách hàng cho ông thêm vài ba ngàn là chuyện thường. Thỉnh thoảng một vài người ngang qua, không mua gì nhưng cũng cho ông ít tiền. Ông run run: “Người ta cho, ông cũng nằn nì người ta lấy vài ba cái bánh, rồi nải chuối. Ai cũng khó khăn lắm mới làm ra đồng tiền. Mình còn sức lao động mà nhận của người ta hoài, cũng không phải…”.

Tôi không biết “sức lao động” của ông còn được bao nhiêu nhưng đã có lần ông phải nhập viện. Sức khỏe yếu, bác sỹ khuyên nên ở nhà dưỡng bệnh. Nhưng chỉ được mấy hôm rồi lại thấy ông lão co ro bên góc cầu Kinh. Người ta gọi ông là Mười Kinh cũng vì lẽ đó.

Ông cười nói: “Ông là người kinh doanh “chui” vì đã rất nhiều lần ông bị công an trật tự bắt. Có lần, người ta thu cả người, cả xe và hàng hóa. Nhưng rồi thấy tội, lại cho đem về. Có những hôm bán không hết hàng, nhìn mấy nải chuối héo queo, mấy trái đu đủ tím bầm vì không chịu nổi cái nắng gay gắt, biết bà ở nhà sẽ bớt một ngày thuốc mà ruột ông đau như cắt. “Dù khó khăn nhưng ông vẫn vui vì có nhiều người thương. Tắm rửa thì có anh bảo vệ ở nhà máy nước Tầm Vu cho dùng, tối ngủ thì người ta cho mượn cái mái hiên nhà, mắc thêm chiếc võng là xong, cũng tránh được mưa nắng”, ông chia sẻ.

Mười ngày hay hai tuần ông mới về nhà một lần thăm bà. Đạp xe hơn hai chục cây số, đem thuốc thang và những buồn vui “nghề nghiệp” làm quà, ở lại với bà hai ba ngày rồi lại lên. Vợ ông ở nhà cũng may có mấy đứa cháu chăm sóc, nên ông yên tâm buôn bán.

Ở tuổi ngoại bát tuần, mắt ông đã mờ, không nhìn thấy rõ nữa. “Mới đây có hai cô bên quận 10, giúp ông đi mổ mắt, chi phí hết 4 triệu đồng. Sống nơi đất khách quê người, nếu không có những tấm lòng hảo tâm, có lẽ ông không trụ lại lâu dài được, cháu à”, ông lão bộc bạch.

Đã 23h, ông lão lên chiếc xe đạp đã mòn dấu thời gian, sau lưng là chiếc sọt sắt chứa mấy nải chuối chưa bán hết, xuôi về phía chợ Thanh Đa. Lại một đêm không nhà để ngày mai tiếp tục mưu sinh…

(sưu tầm)

30 comments On Ông cụ bên cầu Kinh

  • Hôm nay em mới đọc được bài viết này của anh. anh cho phép em copy về blog của e nhé. biết là anh sẽ đồng ý nên em cảm ơn anh trước, không biết mọi người có tin tức gì của ông cụ không nhỉ?

  • pham hai duong

    mình thành thật xin lỗi mọi người, mình đã hỏi ông anh và ông anh nói cụ già đó xuất viện ngay sau ngày mình đến thăm ông anh 1 ngày, hiện nay vẫn chưa thấy cụ đi bán lại, có lẽ đã về nhà ở Bình Dương rồi. Mình không tìm hiểu kỹ về ông lão lắm nhưng hôm gặp ở bệnh viện Gia Định thì mình thấy có 1 cô bé chăm sóc cho ông cụ, đồ dùng cũng không thiếu thốn gì, ko biết do người thăm bệnh biếu hay là của người nhà mua nữa!!?!?

  • Sự thật về hoàn cảnh đáng thương của “Ông già bên cầu Kinh”
    http://afamily.vn/doi-song/20111010074050373/Su-that-ve-hoan-canh-dang-thuong-cua-Ong-gia-ben-cau-Kinh/

    Câu hỏi đặt ra là những tình tiết đó phải chăng là do ông kể hay do một người nào đó biến tấu lại để thu hút sự cảm thông và chia sẻ của mọi người.]

    minh khong ban gi ve cu gia ca. cu “tham cam tiec viec” thoi. Giong ba noi minh, tich gop tung ti mot, khong ‘an nho’ con chau.

    Nhung neu moi nguoi tra Google, se co mot so web, đăng tin ve ‘cu gia ben cau kinh’, roi KEU GOI UNG HO bang cach nap tien qua tai khoan ngan hang, ban dau gia 1 cai ao …

    VAY SO TIEN DAY, co den duoc CU GIA KHONG ?

    “Con sau lam rau noi canh”
    Tat ca khien cho moi nguoi ‘hoai nghi’ ve long tot cua minh.
    Than,
    Chi

  • minh moi vao trang nay, (vi may loi Unikey nen danh Tieng Viet ko dau )
    Minh co cung doc 1 so trang web co noi dung ve cu gia.
    Hau het cac bai dang deu tu nam 2009 va 2010, va co 1 link (ko ro tinh chinh xac cua bai: http://www.nguoitoicuumang.com/index.php?option=com_kunena&Itemid=9&func=view&catid=26&id=740&limit=9&limitstart=18#forumtop )

    Neu ban nao o gan khu vuc day co the di toi xac nhan lai thong tin cho moi nguoi duoc khong? Tranh gay hoang mang va giup do dung nguoi.
    Cam on moi nguoi.
    Than,
    Chi

  • Little_Snail

    Có ai ở gần nhà ông cụ hay có việc qua nhà ở Bình Dương ông cụ, hỏi được tình hình thì tốt quá … Chắc ông cụ có chuyện gì thì ở quê gia đình sẽ có chút tin tức. Mà sao bài báo từ năm 2009 mà tới giờ ông cụ vẫn cơ cực vậy :((

  • Thuong ong cu qua ma minh o tan Vung Tau, muon giup ong cu thi lam the nao duoc ba con nhi…Neu co thong tin gi cua ong cu, Apo hay cac ban nhan cho minh voi nhe: 090 8817 090.

  • Chợ Tầm Vu là thuộc Long An, đi từ chợ Trung Tâm Long An khoảng 10km thì đến chợ Tầm Vu, 1 chợ nhỏ thui àh, nếu hàng ngày ông cụ phải đi như thế thì khủng khiếp thật, 60lm chứ ít gì?

    • pham hai duong

      haha!chợ Tầm Vu thực ra là 1 chợ tự phát trước cổng trường Tầm Vu phường 26, ngay dưới chân cầu Kinh thôi!chợ đó đã bị giải tán rồi!

  • Các bạn ai có thông tin của ông cụ thì chia sẻ cho mọi người với nhé. Mình cũng muốn đi thăm ông cụ nhưng hiện tại không biết đi như thế nào.

    • Sopheak Truong

      Tình hình là nhà mình gần BV Gia Định, nên sáng nay mình đã đến BV để thăm ong lão, nhưng khoa Chấn Thương CHỉnh Hình phòng 226 không có ai tên Lê Văn Mười cả, có 1 bác tên Lê Văn Chính nhưng mình vô phòng 226 hỏi thì không phải ông lão bán chuồi ấy. XOng, minh quay lại ngoài cổng chính, gọi đường dây nóng để tìm thân nhân, nhưng cô tổng tài trả lời là chỉ có 1 ông Lê Văn Mười sinh nam 1927 nhập viện năm 2007, và gần đây nhất là 1 chú sinh năm 1970 thôi. Thế là mình đành ra về và len đây cập nhật thông tin cho các bạn biết, ai biết thông tin về ông lão vui lòng nhắn dùm mình qua số đd của mình với ạ: 0905 369 295. XIn cảm ơn.

  • cho hỏi chợ tầm vu ở chổ nào vậy các bạn

  • sao trua nay wa ko thay ong lao, doc tin moi biet, cau chuc ong mau lanh

  • Pham Hai Duong

    Mình là TTXD tại phường 27 thuộc khu vực có cái cầu Kinh đó đó!Ông lão vừa bị xe đụng hiện đang nằm tại khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện nhân dân Gia Định,phòng 226. các bạn nào quan tấm ghé qua thăm ông lão một tí nhé.

    • Thao Nguyen

      bạn ơi! hiện nay ông còn nằm trong viện không vậy bạn

    • flunight

      ông còn nằm ở đó ko, tối nay em sẽ ghé qua

    • thúy miêu

      bạn ơi, chiều nay có người đến bv, nhưng họ trả lời không có số phòng này. Bạn giúp bọn mình, giúp ông Mười với, có cách nào xác minh lại số phòng không? Các bạn bên FB đang nhân tin này ra rộng khắp và rất nhiều bạn muốn phu giúp ông bà Mười. Liên lạc trực tiếp cho Miêu số 0908364502 nếu được, bạn nhé!

    • Mình sẽ gửi thông tin về số điện thoại của Miêu lên Facebook của mình luôn nhé. Nếu có thông tin gì các bạn nhắn cho mình biết với.

    • pham hai duong

      mấy người ở bệnh viện này tào lao thật!ông lão bị quẹt xe nên bị chấn thương vùng hông, ko nặng lắm!nhưng đã về hay chưa mình ko biết!do người anh của mình nằm cùng phòng nên mình mới biết chuyện này!anh mình đã ra viện nên mình không ghé qua đó nữa nên ko biết ông cụ đã về chưa!để mình hỏi lại ông anh rồi thông tin cho mọi người sau nhé

  • Chào anh Hiếu,
    Xin phép anh cho em chép lại bài này chia sẻ với các bạn khác nhé.

    cảm ơn anh.

  • Hiếu mến! Chị xin phép được copy lại bài sưu tầm này nhé. Cám ơn em đã chia sẽ !

  • Ôi ! Thương lắm quê hương cơ cực ……..!!!!!!!!!!

  • Cám ơn anh rất nhiều vì anh đã chia sẻ và giúp em hiểu thêm về con người và về cả cuộc sống này! Em tin bài này và cả nhiều bài viết khác của anh sẽ giúp chạm vào trái tim con người để cùng nhau giúp đỡ con người!

  • Thương cảm cho số phận một con người. Một mãnh đời, mỗi hoàn cảnh, vẫn biết còn quá nhiều người trong xã hội này có hoàn cảnh tương tự, nhưng vẫn thấy đau lòng. Mong sao có những điều may mắn nào đó đến với Cụ và gia đình Cụ. Từ nay mỗi khi qua Cầu Kinh sẽ để ý, hy vọng gặp được Cụ để có thể giúp được gì đó cho Cụ. Cũng cần phải nhìn lại mình một chút, đôi khi gặp khó khăn đã vội thấy nản lòng.

  • Hi vọng các chú công an thương mà ko đuổi ông cụ nữa!

  • Ngưỡng mộ sự hi sinh và tình yêu thương của ông dành cho vợ. Mưa gió, đói khát, bệnh tật ông vẫn lạc quan với cuộc sống hiện tại, với tình yêu mình đang có và với ít tiền kiếm được. Xúc động lắm!!

    Cảm ơn Hiếu đã chia sẻ. Chúc Hiếu sinh nhật vui vẻ nhé!

  • À! Chia buồn với anh nha! Bắt đầu từ hôm nay là “lại” thêm một cây đèn cầy trên bánh, thêm đuôi số mới cho tuổi roài 😀

  • Tình cảm và cách cụ ông chăm sóc cho cụ bà thật đáng ngưỡng mộ.

    Đọc xong bài viết này em có thương cụ thật, nhưng cũng thấy vui vui vì biết rằng xã hội vẫn còn đó những tấm lòng…

  • Giữa dòng đời bon che kiếm tiền, chúng ta không quên những người cần ta giúp, giúp được người nào hay người đó…thế nhưng có quá nhiều người mà cá nhân ta hay tổ chức đơn lẽ thì không thể mà cần cả toàn xã hội…

  • http://www.vnexpress.net/GL/Doi-song/2009/12/3BA17440/

    là người trong bài viết này, em đã vô cùng cảm động trước tình nghĩa phu thê của 2 người

  • Tối qua khoảng 7h em có ghé qua tính mua giúp cụ vài thứ gì đó nhưng không thấy cụ ngồi đó nữa, không biết tại mưa hay cụ đã về quê thăm nhà.

Trả lời cho Thanh Dung Bỏ trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật.

Site Footer