Hôm nay là ngày chia tay cao nguyên Langbian để quay trở lại Duyên Hải và tiến thẳng ra miền Trung, theo hành trình dự định là sẽ đi thẳng ra Phú Yên. Sáng thức dậy trễ nên lỡ mất buổi sáng đầy sương ở hồ Xuân Hương (theo lời anh Long).
Đến tầm 2h thì quyết định lên đường, băn khoăn chọn 2 hướng, hoặc là đi đường đèo Dran, rồi qua đèo Sông Pha đổ xuống Phan Rang rồi vòng ra Nha Trang, hoặc là đi đường mới qua cao nguyên BiDoup xuống Khánh Vĩnh. Cuối cùng quyết định chọn đường Khánh Vĩnh.
Con đèo Hòn Giao hiện tại là đèo dài nhất Việt Nam, rời Đà Lạt trong cơn mưa phùn lất phất. Mình lái xe về hướng làng hoa Thái Phiên, rồi thẳng về DaSar, đây là con đường mới mở đi xuyên qua rừng thông rất đẹp, một số đoạn còn chưa làm xong.
Vài mái nhà của đồng bào dân tộc ở huyện Dasar
Cung đường này bình thường đã vắng, hôm nay còn vắng hơn do là ngày giữa tuần. Cả đoạn mấy chục cây số chỉ gặp vài xe chạy ngược lại. Nhưng cũng nhờ vậy mà có dịp giải trí với cái Escape, giống như chơi game Need For Speed, rất thú vị.
Chạy lên đến đỉnh đèo chuẩn bị sang mạng Đông của tỉnh Khánh Hoà thì bất chợt thấy một chiếc Deawoo Lacetti trắng đậu bên đường. Giữa núi rừng hoang vắng ban đầu cũng sợ gặp “cớp” nên mình định đi luôn. Nhưng thấy xe kia cũng chỉ có anh bạn tướng tá cũng mỏng ngang mình, quánh nhau chưa chắc ai thắng ai. Mà nghĩ tình cảnh hư xe giữa đỉnh đèo hoang vắng thế này thì tội nghiệp quá. Nên quyết định tấp xe vô làm nghĩa cử cao đẹp 😀
Xuống hỏi thăm thì mới biết là xe bị sôi két nước – à há, cái này mình có kinh nghiệm 😀 (lúc trước đi cái Mitsu đã từng bị sôi 1 lần do đá bắn vào lủng két nước). Ngồi lụi hụi kiểm tra thì phát hiện ra đường ống dẫn nước làm mát bị rò rỉ, làm cho thiếu nước dẫn đến tăng nhiệt độ. Quay lại xe mình tìm được 1 cuộn băng keo 3M, cả 2 hì hục quấn băng keo xung quanh bịt lại, rồi lấy tiếp dây cao su bịt (hix, băng keo 3M những 200 ngàn mà lấy dán ống nước, sang ơi là sang). Sau đó lỡ giúp thì giúp cho trót, tặng bạn luôn 2 lon Coollant (nước làm mát xe) để chăm nước. Xong xuôi nổ máy ngồi chờ xem nhiệt độ có tăng không. Trong lúc ngồi chờ, trò chuyện mới biết là nhà bạn ở Nha Trang, đi lên Đà Lạt để rước cô em gái đang học ở Đại học Đà Lạt về, đang leo đèo ngon lành thì thấy kim nhiệt độ tăng cao ngút. Loay hoay một lúc thì mình đến.
Nói chuyện linh tinh một lúc, kiểm tra lại nhiệt độ xe vẫn ổn định nên cả 2 quyết định lên đường. Chia tay bạn mình hướng về Nha Trang còn bạn hướng về Đà Lạt kèm theo lời nhắn lần sau đến Nha Trang nhất định phải gọi cho bạn, bạn sẽ giới thiệu em gái cho (úi trời) 😀 Cũng là một kỷ niệm trên đường rong ruổi.
Chụp lại tấm hình con trâu nước của mình trước khi lên đường tiếp
Trời lúc này bắt đầu đổ mưa tầm tã cho tới lúc xuống hết đèo (nhìn cái hình trên thấy ngay nguyên đám mây đen ngay trên đầu xe), quạt nước bật hết cỡ mà phía trước vẫn nhoè nhoẹt. Lúc này có thêm bạn Camry chạy theo phía sau, cái số mình chuyến này sao toàn đi mở đường cho thiên hạ không.
Xuống đến Khánh Vĩnh thì gần 4h, đoạn đường từ Khánh Vĩnh ra Diên Khánh đường hẹp mà lại xấu nên cũng chẳng chạy nhanh được. Lúc này trởi hửng nắng, đang đi bỗng gặp bên đường bà con đang thu hoạch lúa, cánh đồng vàng rượm đẹp quá nên dừng lại chụp vài tấm.
Ra đến Diên Khánh rẽ vào quốc lộ 1, mình bỗng nổi hứng thay vì chạy thẳng vào Nha Trang thì lại chạy vòng xuống Cam Ranh đi đường sân bay vào – người rảnh rỗi thừa thời gian mà 😀 Cũng nhờ vậy mà khi đi ngang qua Cam Ranh chụp được thêm tấm đồng muối buổi hoàng hôn cũng hay hay.
Đoạn này các chú công an đứng 2 bên đường rất nhiều, thôi thì cứ bò đúng tốc độ vậy. Cuối cùng thì cũng đến địa phận Cam Ranh, sân bay Cam Ranh có một đoạn đường thẳng tăm tắp lại vắng vẻ nên tranh thủ đạp thử cái xe xem tốc độ thế nào. Xe lên được 140 nhưng do trời lúc này đã nhá nhem tối nên chẳng dám đạp hơn nữa, rủi ở đâu có em bò nào băng qua đường thì mình và bò lẫn lộn.
Khoảng hơn 6h thì đến Nha Trang, đói quá nên tấp đại vào quán phở 24 làm đại 1 tô. Ở Nha Trang có một khách sạn tên là Paloma khá thơ mộng, có dịp mọi người đi ngang ở thử xem, 2 phút cho quảng cáo:
Phía trước cái phòng mình ở
Có võng để nằm ngoài vườn luôn
Tối lang bang ra biển cà phê ngồi nói chuyện với anh bạn, sau đó về phòng định bụng chạy ra Sailing Club chơi tí, nhưng nằm một lúc thì ngủ luôn lúc nào không hay.
Hôm nay là ngày chia tay cao nguyên Langbian để quay trở lại Duyên Hải và tiến thẳng ra miền Trung, theo hành trình dự định là sẽ đi thẳng ra Phú Yên. Sáng thức dậy trễ nên lỡ mất buổi sáng đầy sương ở hồ Xuân Hương (theo lời anh Long).
Đến tầm 2h thì quyết định lên đường, băn khoăn chọn 2 hướng, hoặc là đi đường đèo Dran, rồi qua đèo Sông Pha đổ xuống Phan Rang rồi vòng ra Nha Trang, hoặc là đi đường mới qua cao nguyên BiDoup xuống Khánh Vĩnh. Cuối cùng quyết định chọn đường Khánh Vĩnh.
Con đèo Hòn Giao hiện tại là đèo dài nhất Việt Nam, rời Đà Lạt trong cơn mưa phùn lất phất. Mình lái xe về hướng làng hoa Thái Phiên, rồi thẳng về DaSar, đây là con đường mới mở đi xuyên qua rừng thông rất đẹp, một số đoạn còn chưa làm xong.
—
Vài mái nhà của đồng bào dân tộc ở huyện Dasar
Cung đường này bình thường đã vắng, hôm nay còn vắng hơn do là ngày giữa tuần. Cả đoạn mấy chục cây số chỉ gặp vài xe chạy ngược lại. Nhưng cũng nhờ vậy mà có dịp giải trí với cái Escape, trước nay mọi người thường quan niệm xe Escape cao nên vào cua sẽ không an toàn bằng các dòng xe thấp khác, tuy nhiên hôm qua suốt con đường đèo Hòn Giao, mình rất tự tin khi vào cua ở tốc độ 60-70km. Xe hoàn toàn rất an toàn.
Chạy lên đến đỉnh đèo chuẩn bị sang mạng Đông của tỉnh Khánh Hoà thì bất chợt thấy một chiếc Deawoo Lacetti trắng đậu bên đường. Giữa núi rừng hoang vắng ban đầu cũng sợ gặp “cớp” nên mình định đi luôn. Nhưng thấy xe kia cũng chỉ có anh bạn tướng tá cũng mỏng ngang mình, quánh nhau chưa chắc ai thắng ai. Mà nghĩ tình cảnh hư xe giữa đỉnh đèo hoang vắng thế này thì tội nghiệp quá. Nên quyết định tấp xe vô làm nghĩa cử cao đẹp 😀
Xuống hỏi thăm thì mới biết là xe bị sôi két nước – à há, cái này mình có kinh nghiệm 😀 (do lúc trước đi cái Mitsu đã từng bị sôi 1 lần do đá bắn vào lủng két nước). Ngồi lụi hụi kiểm tra thì phát hiện ra đường ống dẫn nước làm mát bị rò rỉ, làm cho thiếu nước dẫn đến tăng nhiệt độ. Quay lại xe mình tìm được 1 cuộn băng keo 3M, cả 2 hì hục quấn băng keo xung quanh bịt lại, rồi lấy tiếp dây cao su bịt (hix, băng keo 3M những 200 ngàn mà lấy dán ống nước, sang ơi là sang). Sau đó lỡ giúp thì giúp cho trót, tặng bạn luôn 2 lon Coollant (nước làm mát xe) để chăm nước. Xong xuôi nổ máy ngồi chờ xem nhiệt độ có tăng không. Trong lúc ngồi chờ, trò chuyện mới biết là nhà bạn ở Nha Trang, đi lên Đà Lạt để rước cô em gái đang học ở Đại học Đà Lạt về, đang leo đèo ngon lành thì thấy kim nhiệt độ tăng cao ngút. Loay hoay một lúc thì mình đến.
Nói chuyện linh tinh một lúc, kiểm tra lại nhiệt độ xe vẫn ổn định nên cả 2 quyết định lên đường. Chia tay bạn mình hướng về Nha Trang còn bạn hướng về Đà Lạt kèm theo lời nhắn lần sau đến Nha Trang nhất định phải gọi cho bạn, bạn sẽ giới thiệu em gái cho (úi trời) 😀 Cũng là một kỷ niệm trên đường rong ruổi.
—-
Chụp lại tấm hình con trâu nước của mình trước khi lên đường tiếp
Trời lúc này bắt đầu đổ mưa tầm tã cho tới lúc xuống hết đèo (nhìn cái hình trên thấy ngay nguyên đám mây đen ngay trên đầu xe), quạt nước bật hết cỡ mà phía trước vẫn nhoè nhoẹt. Lúc này có thêm bạn Camry chạy theo phía sau, cái số mình chuyến này sao toàn đi mở đường cho thiên hạ không.
Xuống đến Khánh Vĩnh thì gần 4h, đoạn đường từ Khánh Vĩnh ra Diên Khánh đường hẹp mà lại xấu nên cũng chẳng chạy nhanh được. Lúc này trởi hửng nắng, đang đi bỗng gặp bên đường bà con đang thu hoạch lúa, cánh đồng vàng rượm đẹp quá nên dừng lại chụp vài tấm.
———
Thu hoạch lúa
Ra đến Diên Khánh rẽ vào quốc lộ 1, mình bỗng nổi hứng thay vì chạy thẳng vào Nha Trang thì lại chạy vòng xuống Cam Ranh đi đường sân bay vào – người rảnh rỗi thừa thời gian mà 😀 Cũng nhờ vậy mà khi đi ngang qua Cam Ranh chụp được thêm tấm đồng muối buổi hoàng hôn cũng hay hay.
—-
Làm muối
Đoạn này các chú công an đứng 2 bên đường rất nhiều, thôi thì cứ bò đúng tốc độ vậy. Cuối cùng thì cũng đến địa phận Cam Ranh, sân bay Cam Ranh có một đoạn đường thẳng tăm tắp lại vắng vẻ nên tranh thủ đạp thử cái xe xem tốc độ thế nào. Xe lên được 140 nhưng do trời lúc này đã nhá nhem tối nên chẳng dám đạp hơn nữa, rủi ở đâu có em bò nào băng qua đường thì mình và bò lẫn lộn.
Khoảng hơn 6h thì đến Nha Trang, đói quá nên tấp đại vào quán phở 24 làm đại 1 tô. Rồi chạy đến khách sạn của anh bạn quen. Khách sạn tên là Paloma khá thơ mộng, có dịp mọi người đi ngang ghé ủng hộ anh ấy (tranh thủ quảng cáo).
Tối lang bang ra biển cà phê ngồi nói chuyện với anh bạn, sau đó về phòng định bụng chạy ra Sailing Club chơi tí, nhưng nằm một lúc thì ngủ luôn lúc nào không hay.
---
Mục lục:
- Xuyên Việt - Ngày 1: những người bạn Chính phủ
- Xuyên Việt - Ngày 2: Giúp bạn vượt khó
- Xuyên Việt – Đến Diên Khánh nhớ tích xưa
- Xuyên Việt - Nha Trang đất và người
- Xuyên Việt - Chợ nón Gò Găng
- Xuyên Việt - Đồng cói Tam Quan
- Xuyên Việt - Chợ mực ở Sa Huỳnh
10 comments On Xuyên Việt – Ngày 2: Giúp bạn vượt khó
deo dai nhat Viet Nam la deo Ca (giua Khanh Hoa voi Phu Yen) ma!
Hình đầu tiên đúng là đẹp như tranh vậy. Apo thật là may mắn vì có thể đi nhiều nơi, được ngắm nhiều cảnh đẹp của đất nước mình như vậy.Mình cũng ấp ủ một chuyến du lịch ba lô đi dọc miền tổ quốc mà chưa biết đến khi nào mới có dịp thực hiện 🙁
tấm số 1 đẹp qua Apo ơi, y như tranh vẽ. Em chỉnh exposure quá super luôn 😀
Oi vietnam that dep
thế đã gặp em gái anh bạn chưa ạ 😕
Quá đã … hẹn nhau đi cùng mà tau rớt , mi đi vi vu . Mấy ngày k thấy sủi tăm hén
Ghen tị với Hiếu quá đi!!!
anh đi 1 mình thích thế ạ :”)
Đi thích quá anh ơi ^^
nhậu dùm con cầu gai nha.. món ăn quí này chỉ có NT với Phú Quốc có thôi á.. ăn xong nhớ kìm chế nha.. ^^
Comments are closed.
Sliding Sidebar