Chú bé và người ăn xin

Sáng nay trên đường đi làm, khi bước ra khỏi xe lửa tôi bỗng chú ý hai mẹ con đi trước mặt. Bà mẹ dắt tay đứa nhỏ đang vừa đi vừa nhảy chân sáo. Thằng bé lùn quá nên vừa nhảy lại phải vừa với tay lên mới nắm tới tay mẹ. Tôi nhìn thoáng qua, chợt cười rồi cũng tiếp tục đi.

Trước ga Sydney Central mỗi ngày thường có một người đàn ông ngồi chơi đàn guitar, một nghệ sĩ đường phố, ông này người da đen thường hay chơi những bản hòa tấu và chơi rất hay. Hôm nay, cách ông ấy không xa có một người vô gia cư ngồi xin tiền, những người vô gia cư bên này thường ngồi một góc, đặt một chiếc hộp trước mặt và một tấm bảng, thường là bằng cạc tông, nói về hoàn cảnh của mình, ai đi ngang muốn cho thì cho.

Tôi đứng vừa chờ đèn vừa bản nhạc guitar người da đen đang đàng, chợt tôi để ý thấy hai mẹ con lúc nãy, đang đi ra thì hai mẹ con dừng lại, bà mẹ đưa cho cậu bé vài đồng xu. Cậu bé đến đứng trước người hành khất đang ngồi và đưa tiền cho ông ấy, khoảnh khắc ấy thật đẹp làm cả ngày hôm nay tôi cứ nhớ hoài, trên mặt cậu bé là một nụ cười thánh thiện nhất mà tôi từng thấy, cộng thêm tấm bìa cạc tông trước mặt người hành khất phản chiếu ánh nắng sáng làm nổi bật lên khuôn mặt cậu bé trong một buổi sáng thanh bình. Đẹp vô cùng!

Ở bên này, tôi thường thấy người phương Tây hay cho con của họ tiền để mấy nhóc đến tặng cho những người hành khất, thật là một cách hay để dạy cho các em lòng trắc ẩn từ những ngày còn nhỏ.

3 comments On Chú bé và người ăn xin

  • Không phải là cho bao nhiêu mà là cho như thế nào. Cậu bé nhỏ không chỉ trao tặng những đồng xu mà còn là tấm lòng chia sẻ với sự tôn trọng và thật nhiều tình yêu thương. Thế giới trong mắt trẻ thơ luôn trong sáng và công bằng nhất 🙂

  • Từng thấy chứ không phải từng thất, anh ghi nhầm kìa anh Hiếu.

Bình luận của bạn:

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật.

Site Footer