Chuyện trên máy bay

tính chất công việc khá đặc thù nên tôi bay rất nhiều. Có những năm tôi bay tổng cộng hơn 200.000 dặm, nghĩa là trung bình mỗi tháng trên dưới 20.000 dặm.

Cũng nhờ vậy mà tôi có dịp bay với rất nhiều hãng khác nhau. Nhưng bất kỳ lúc nào có cơ hội tôi đều nhờ công ty book cho mình Vietnam Airlines.

Có lẽ do cái máu Việt Nam đã thấm quá sâu nên dù hành trình không bay về Việt Nam, dù chỉ là một chuyến bay chuyển tiếp, nhưng chỉ cần bước chân lên chiếc máy bay màu xanh, được nói chuyện với những em tiếp viên người Việt là tôi lại có cảm giác mình đang ở đâu đó rất gần Việt Nam.

Ngoài ra, do công việc căng thẳng nên công ty luôn tạo mọi điều kiện tốt nhất cho chúng tôi trong việc đi lại và ăn ở. Cụ thể khi bay thì mặc định chúng tôi sẽ được bay hạng thương gia trở lên.

Và câu chuyện ngày hôm nay là một câu chuyện có liên quan đến những hạng ghế này, ngay trên một chuyến bay của Vietnam Airlines.

Lần đó, sau khi yên vị chỗ ngồi, tôi đang ngồi chống tay nhìn bâng quơ ra cửa sổ thì bỗng nghe một giọng con gái:
– Anh ơi, anh có phải người Việt không ạ?

Tôi giật mình nghĩ bụng: Chết bà không lẽ gặp chủ nợ ?!?!!

Quay lại thì thấy một em gái tầm khoảng 25 tuổi, bên cạnh là một phụ nữ tầm tuổi trung niên.
– Ừ, anh là người Việt, có gì không em?

Em gái nói:
– Dạ, xin lỗi vì làm phiền anh, nhưng anh có thể đổi chỗ cho mẹ em được không ạ? Trên khoang này toàn người nước ngoài nên em không dám hỏi, mỗi anh nhìn giống người Việt nên em đánh liều.

Nhân tiện dành cho ai không biết thì chỗ ngồi trên khoang thương gia của VN Airlines được xếp theo layout 1-2-1 (nghĩa là 1 ghế ngồi cạnh cửa sổ – cách một lối đi là 2 ghế ở giữa – rồi lại 1 ghế cạnh cửa sổ bên kia), và ghế của người mẹ đang ở hàng giữa.

Lúc đó tôi nghĩ bụng đằng nào chút nữa tôi cũng ngủ thẳng cẳng, ngồi đâu cũng vậy, nên tôi trả lời:
– Không sao em, anh ngồi đâu cũng được.

Rồi tôi quay sang hỏi em tiếp viên đang đứng gần đó:
– Em ơi, cô đây muốn đổi chỗ với anh, nếu không có vấn đề gì thì anh sẵn sàng đổi.

Em tiếp viên trả lời:
– Dạ nếu anh đồng ý thì được ạ.

. . .

Thế là người mẹ ngồi xuống ghế của tôi, tôi chuyển sang ghế bên trong. Tuy nhiên sau khi xong xuôi thì tôi để ý cô bé kia lại đi xuống khoang Economy.

Người mẹ nói nhỏ:
– Cảm ơn con nhiều nha. Tại cô lần đầu qua Úc, con gái nó muốn cô thấy cảnh Sydney nên mới phiền con như vầy. Nó kể với cô hoài là thành phố Sydney nhìn từ trên cao xuống đẹp lắm.

Tôi trả lời:
– Dạ không có gì đâu cô, con ngồi đâu cũng được mà. Mà sao em không ngồi chung với cô hả cô?

Câu trả lời của cô làm tôi hơi bất ngờ:
– Tội nghiệp con nhỏ, nó sợ cô lần đầu bay xa bị mệt nên nhất định mua vé cho cô ngồi khoang này. Nó tiết kiệm nên chỉ mua vé cho mỗi mình cô, còn nó ngồi ở khoang dưới.

Nghe xong tự nhiên thấy thương thương…

. . .

Rồi tôi ngồi suy nghĩ, có thể tôi sẽ làm được gì đó trong trường hợp này. Nhân lúc máy bay vẫn còn chưa cất cánh, tôi đi về phía phi hành đoàn gặp em tiếp viên lúc nãy. Tôi kể sơ về câu chuyện của hai mẹ con và nói rằng tôi muốn đổi ghế của mình cho hai mẹ con được ngồi chung khoang với nhau. Tôi sẽ chuyển xuống khoang Economy ngồi.

Em tiếp viên nhìn tôi cười rất tươi:
– Dạ được ạ, nếu anh đã yêu cầu thì em sẵn sàng. Khi nào máy bay cất cánh em sẽ báo để bạn ấy đổi ghế ạ.

Khi tôi quay lưng chuẩn bị về chỗ ngồi thì bỗng em tiếp viên nói nhỏ:
– Anh ơi, cảm ơn anh ạ!

Em nói làm tôi cũng thấy vui, có lẽ việc tôi vừa làm không những mang lại niềm vui cho 2 mẹ con mà cũng đã mang lại niềm vui cho cả em tiếp viên kia.

. . .

Sau khi máy bay cất cánh, đèn an toàn tắt, tôi gom cái headphone và cuốn sách để chuẩn bị đổi chỗ. Bỗng một em tiếp viên khác đến chỗ tôi (sau này mới biết đó là tiếp viên trưởng):

– Anh ơi, anh không phải đổi xuống khoang dưới đâu ạ, T. (tên em tiếp viên lúc nãy) có kể với em về yêu cầu của anh. Em sẽ chuyển bạn nữ kia lên ngồi chỗ của anh. Hôm nay khoang này vẫn còn chỗ phía trên, anh có thể chuyển lên ngồi cho khỏe ạ.

. . .

Chuyện chỉ có vậy, chỉ là một câu chuyện nhỏ, tôi kể lại cũng không có ý nói mình hay ho thánh thiện gì. Chủ yếu để ghi lại một kỷ niệm đẹp, một câu chuyện mà trong đó tất cả mọi người ai cũng vui.

__

Bài liên quan:

18 comments On Chuyện trên máy bay

  • Nhiều bạn nghĩ việc này là đơn giản nhưng không hề nhé, khi bạn thường xuyên bay hạng thương gia, chỉ cần 1 chuyến full ghế thương gia mà bạn phải ngồi dưới dù bay 2 tiếng thôi bạn sẽ rất không thoải mái. Tại sao vé thương gia thường đắt gấp 3 lần vé economy? Đây là 1 sự hy sinh rất lớn đấy.

  • Đặng Quang Hải

    Chân thành, thiết thực. Hành động nhỏ nhưng sự lan tỏa không hề nhỏ. Cám ơn Anh Hiếu!!!

    4
  • Như Nguyệt

    Thật sự không hiểu sao, em đọc và rưng rưng nước mắt. Cảm thấy như mình cũng vừa làm được một việc tốt. Cảm ơn anh vì chia sẻ!/

    4
  • Tự dưng đọc câu chuyện này, em lại rơi nước mắt.. ko hiểu sao….

    3
  • Bắt đầu ngày mới bằng một câu chuyện rất ấm lòng, một hành động mà ai trong cuộc cũng đều hạnh phúc. Cảm ơn anh Hiếu rất nhiều!

    2
  • Đọc chuyện của chú mà thấy ấm lòng hẳn, giờ lên mạng toàn thấy người ta ăn hiếp, rồi chửi bới nhau, chẳng còn ai đối tốt với nhau nữa. Mong được biết thêm nhiều mẩu chuyện ấm lòng từ chú trong tương lai.

    3
  • Hiếu thật là một người tốt bụng. Mình sẽ ko làm được như Hiếu đâu.
    Nhân tiện cho mình hỏi có phải trước Hiếu có trang trên wordpress không? Mình có đọc nhưng sau ko thấy nữa 🙂

  • Ấm lòng người trong cuộc và cả độc giả. Chuyện tưởng đơn giản và nhỏ thôi, nhưng sức lan tỏa lớn. 🥰
    À, đây là “tọa thí” đấy ạ.

    4
  • Điều tốt không tự sinh ra và không tự mất đi, nó chỉ lan truyền từ người này qua người khác. Cám ơn câu chuyện của anh. Đọc xong cảm thấy yêu hơn VN Air.

  • ^^ Vậy là câu chuyện hổng chỉ anh, 2 mẹ con, hay đoàn tiếp viên vui mà bây giờ bị lây hẳn sang cả tụi em nha hihi. Đúng là khi mình gieo đi sự tử tế thì cũng nhận lại được sự tử tế, mà hổng nhận lại thì cũng có sao, mình vui cả nhà là được anh ha ^^!

    4
  • Bài này vui quá, cháu đọc bài cũng mỉm cười vì câu chuyện vừa ý nghĩa vừa dễ thương quá. Chắc do ý trời, mà chú Hiếu chưa có vk đúng không ạ, cháu ước gì câu chuyện không chỉ dừng lại ở đây hihiiii

    5
  • Hình như câu chuyện không chỉ đem lại niềm vui cho những người trên máy bay mà còn cả những người đọc được câu chuyện ở mặt đất nữa anh ơi.
    Dù là mai này có ra sao, thì những điều anh viết vẫn ở đây, và lâu lâu lại có ai đó đọc được và mỉm cười. Em nghĩ đối với anh như vậy là đủ nhỉ?
    P/s em nghĩ là anh không chỉ lâu lâu mới làm người tốt nên chắc anh sẽ có thể vui dài dài ^^

    5
  • Hôm nay là một ngày thời tiết khá u ám nhưng câu chuyện của anh thì quá đỗi ấm áp 🙂

    3
  • Hay quá

  • Hay lắm. Mong được đọc thêm nhiều mẩu chuyện của anh.

  • Anh ghi là câu chuyện số 1, làm e mong được đọc tiếp các câu chuyện tiếp theo mà hết rồi. Anh viết nhiều bài nữa nha.

  • Cứ vài tuần em lại vào blog anh một lần để xem anh có xuất hiện không. Hôm nay vào thì thấy có bài mới, đọc xong còn lại cảm thấy vui nữa.
    Cảm ơn anh!

  • Lâu rồi mới thấy anh tái xuất giang hồ, làm em tưởng anh dời sang page khác mà em không tìm thấy. Mong được đọc thêm nhiều mẩu chuyện của anh.

Trả lời cho Dung Vũ Bỏ trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật.

Site Footer